Tình cờ một lần hắn chộp được 1 câu nói đầy ý nghĩa: Xin dạy chúng con đếm tháng ngày mình sống, ngõ hầu tâm trí được khôn ngoan (TV90, 12)
Đối với thằng ngốc nghếch như hắn thấy câu nói kia thật là quý giá, nó có thể thay đổi cả cuộc đời hắn. Câu nói đó ăn sâu vào tâm thức của hắn, và từng ngày, từng giờ hành hạ hắn. Hắn tự đặt câu hỏi: làm cách nào để có thể đếm tháng ngày mình sống? Nếu có đếm được có thật sự sẽ khôn ngoan không?
Nhưng rồi bất chợt một ngày hắn cũng tìm ra được 1 cách để đếm tháng ngày…đó là viết nhật ký. Vừa phát hiện ra điều này thì trong đầu hắn đã tự thốt lên một câu: “nhãm nhí!” đời nào con trai lại đi viết nhật ký, mấy cái trò ẻo lã, rãnh hơi đó chỉ có bọn con gái mới làm. Nếu mình viết mà mấy thằng trong nhà biết được thì… có mà ê mặt!
Thế là hắn chấp nhận sống y như thường…Nhưng đến một ngày nọ, một ngày đầy ý nghĩa đối với hắn, hắn muốn nhớ cái ngày này mãi. Thế là…Hắn viết nhật ký…Ôi! tin nỗi không. Nhưng hắn không viết trên những trang giấy mà qua Facebook hắn ghi lại những dấu ấn của ngày đó như sau:
 |
Ngồi viết nhật ký. Ảnh:face Hoàng Đức |
-------------------------BÁO CÁO KINH TẾ NGÀY 14/12/2011.-------------------------
BUỔI SÁNG: 5h30' thức dậy trể hơn bt 45'...lâu lắm mới có giấc ngủ thoải mái, sảng khoái như vậy...hứa hẹn một ngày vui đây...keke hắn thừa nhiệt để làm nên một ngày ý nghĩa.
6h30' ăn cơm xong chụp vội chiếc cặp...phóng ra trạm xe buýt...
TIẾP TỤC BÁO CÁO...
Tại địa điểm trung chuyển để đi xe buýt số 8...gặp 1 bà cụ ăn mặc rất sang trọng...dơi tay xin 4k đi xe buýt...ngỡ ngàng...móc vội trong túi có 2 tờ 5k...khó xử...cuối cùng phải chia tay với 1 tờ... đưa cho bà kèm 1 nụ cười (@___@)... đi khoảng 10 bước nhìn lại. Ấy bà ý cũng ngoãnh lại nhìn hắn kìa...hjhj (ý gì đây???)...cười và lao lên xe số 8... thẳng tiến tới Làng ĐH nào.
kaka khởi đầu ngày mới tuyệt thiệt. Chắc hôm nay hắn gặp nhiều chuyện may đây.
TIẾP TỤC BÁO CÁO...
8h30'...có mặt ở phòng G4 tham dự buổi học "Giao tiếp và kỉ năng làm việc nhóm" gì đó...sự thật là hắn chẳng hứng thú với mấy buổi học này lắm. Nhưng vì... hắn mới lên đó. Bù lại hắn đã say một giấc đã đời trên xe buýt ^.^. hjhj quan trọng là lên đó có sự hiện diện của cái khiến hắn phải bỏ thời gian chơi game để đi.
Tới giờ chia nhóm: 1 2 3 4 5 6 7...bên ấy số 4...thịch thịch tim đập loạn xạ...(ước gì mình cũng số 4 nhỉ) => cùng nhóm với ấy thì tuyệt.... :))
1 2 3 “4”...Ôi hắn cũng số 4... Ôi thôi! cùng nhóm thiệt sao??? thịch thịch thịch… @.@ tốt nhất đánh bài chuồn thôi... ^^!
Hắn tự nhủ...cùng nhóm với bên ấy hắn sẻ lép vế mất...@@''. Nhưng quái lạ hắn không chuồn lẹ mà bẻn rẻn mò tới vị trí của nhóm... Ngồi im... Chờ giới thiệu trong nhóm... Ngồi im... nghe mọi người trong nhóm nói... Vẫn ngồi im... => đúng như hắn nghĩ mà... :P (đáng đời thằng bé) keke... Suốt buổi thảo luận nhóm...Hắn chỉ biết lắng nghe và tiếp tục ngồi im.
Ôh! mà điều kì lạ là đó lại là 1 trong 4 điểm quan trong để có thể phát triển nhóm bền vững mới ghê chứ. haizzz... chắc hắn đắc chí với cái trời ban kia lắm :))
TIẾP TỤC BÁO CÁO...
Cuối cùng “trời xui đất khiến” kiểu gì mà nhóm hắn lại phải đứng lên thuyết trình... dù muốn hay không hắn cũng bị kéo vào cuộc thuyết trình không mong đợi này...
Chấp nhận...hắn chọn 2 mục nhỏ nhất trong bài thảo luận để nói.
Tự động viên mình “chỉ có vài câu thôi mà”. Kết quả bài thuyết trình thành công...haha ^_^ thầy khen nhóm tới tấp, cả lớp vô tay thán phục....khà khà. Hắn sướng ra mặt, cái mặt vênh lên tự hào vì chính mình. :)) hố hố.
Nhưng quái lạ ông thầy lại bảo: "Khen ngợi và động viên là 1 trong những điều quan trọng để phát triển nhóm bền vững" => èo! ý gì đây??? Nghe nói song sỉu hết cả người, đói meo cả bụng...ục ục @.@ hoa hết cả mắt... Nghĩ thôi thầy ơi! :))
TIẾP TỤC BÁO CÁO...
Phù... 11h30' tìm quán ăn thôi...@.@! Quái không biết ngọn gió nào đưa hắn tới quán Cơm Chay nhỉ? Hắn nổi hứng thử ăn cơm chay, cái món mà hồi đi thi ĐH hắn chỉ chớm môi vào là nhả ra ngay vì nhạt nhẻo không chịu được.
Ấy mà hình như cái ấy, với bạn cái ấy đang ăn cơm trong kìa...Lưỡng lữ tính quay đầu đi ra...thì có tiếng gọi hắn. Bị phát hiện...thôi đành vô chào tiếng vậy! -.=" khó xứ quá
"ngồi đây ăn chung đi"... "uhm" tiếng nói từ cổ họng, nhưng vào quán cơm chay hắn biết gọi món gì đây. Hắn liếc mắt nhìn nhanh 2 khẩu phần ăn mà 2 nhỏ đang dùng để quyết định chọn ăn cơm chay hay là hủ tíu đây?... Quyết định thử sức với món “cơm chay”. Duyệt ^^!
TIẾP TỤC BÁO CÁO...
Đoạn đối thoại với chủ quán "Cơm chay":
- Nở 1 nụ cười thật tươi "Chị ơi cho em 1 suất cơm"
- Cơm gì em?
- Dạ! cơm chay ạ!...cái cách trả lời ngoan như một đứa con nít...không biết gì ^^~hjhj
- A cái thằng!!! Ở đây quán cơm chay...không bán cơm chay thì bán gì? Mà lần sau có gọi thì gọi là cơm được rồi, có cần phải thêm chữ "chay" vô không? giờ ăn gì đây? (Èo cái giọng gì mà nặng như quả tạ vậy biết @.@)
(nhìn cái mặt chị ấy kìa...ghét thiệt)
Hắn cũng muốn phần bua lắm chứ...èo lần đâu vô quán chẳng biết món gì lại món gì. Biết gọi món gì đây...
- Thôi chị cứ bỏ bất cứ thứ gì vô cho em cũng được. (đành chịu thôi...ko biết gọi món mà :( (ức thế chứ lị )
TIẾP TỤC BÁO CÁO...
Cần đĩa cơm chị ấy đưa...Ôi gì mà nhiều thức ăn vậy nè...h0h0
Toàn rau là rau, nhưng mà liếc ngang liếc dọc...(>.>)...(<.<) ôi thức ăn của mình nhiều hơn hẳn mọi người thì phải...hjhj Sướng! thế thì càng tốt chứ sao! được ăn nhiều…Đã ^^!
Đừng có vộ mừng thầm...sau khi vào cuộc chén, hắn mới biết là bà chủ quán chơi mình...ăn mãi mà không hết thức ăn...mà khổ nỗi lần đâu tập ăn chay, nhạt nhẻo quá. dường như hắn muốn nôn ra tới 2, 3 lần... “ẹo... rán nuốt vô lại” híc híc.....cực khổ!!! mãi tới khi cái ấy và bạn cái ấy ăn song ra về rồi mà hắn vẫn phải cặm củi sơi tiếp nữa phần cơm còn lại. 15' phút sau... Phù...cuối cùng cũng đã kết thúc cuộc hành xác tự mình chuốc lấy... Phải tự thưởng cho mình một ly sữa đậu nành thôi... ta thật là giỏi ta ạh ....keke
TIẾP TỤC BÁO CÁO...
Bước ra khỏi quán cơm...trong đầu hắn vẫn còn đọng lại những tiếng chuông chùa vang vẳng...kình cong...và đó chắc hẳn là cái hắn chú ý nhất khi phải dừng lại để cố nuốt những ngụm cơm chay. Thật tĩnh lặng, yên bình...cảm giác như đang ăn cơm ở trong chùa ấy... thiệt là Yomost....lần sau mình sẽ ăn tiếp... kha kha :))
TIẾP TỤC BÁO CÁO...
BUỔI CHIỀU: Được đà tâm lý...tự tin bước vào bài thi giữa kì...mặc dù không biết chữ mô tê gì để thi...với món ghề "bịa siêu đẳng" khả năng vượt trội nhất của hắn mà hắn có thể tự tin, vô ngực khoe với đám bạn không một chút ngại ngùng... ^^! hjhj
lần Kiển tra này cũng vậy...trước lúc thi hắn lò mò tới mượn vở của mấy nhỏ trong lớp để xem bài...
Lật... lật... trời gì mà dài vậy??? @.@ choáng! dài không thể tưởng tượng được. :s
Thôi khỏi học...học cũng không vô... tí vô “phỉa” ra viết thôi...keke.
TIẾP TỤC BÁO CÁO...
Với biệt tài của hắn...không có cái đề nào có thể làm khó dể hắn được...2 câu hỏi cô đưa ra. Cũng lắc léo quá ta... phang thôi...cặm cụi làm trong vòng 45' hết 1 tờ giấy đôi...oke thế là tạm ổn rồi.^^!
Còn chờ gì nữa mà không nộp bài và phắn đi chơi nhỉ???
Chiều nay lại có “kèo thơm” ở Đinh Tiên Hoàng. Các anh chị khoa mình tốt nghiệp, xuống đó đôi khi lại kiếm được vài tấm hình lưu niệm với mấy ổng bà... về lòe đám bạn cũng được đấy...^^!
Hắn với thằng bạn, không cần để tâm tới việc cô có thể điểm danh sau khi thi...nhanh như chớt chạy vào lớp sách cặp và...đi thôi... :P
TIẾP TỤC BÁO CÁO...
Ê xe buýt! đúng rồi dừng lại đây...lên nhanh nào mài. Hí hửng mà nóng hết cả ruột gan chỉ muốn dùng phép "dịch chuyển tức thời" của SonGoku biến cái tới Đinh Tiên Hoàng liền thôi... Hô biến! Chớt mắt 1 cái, 2 thằng đã đứng trước cổng chính ĐTH. hehe hiệu quả... Nhưng sự thật là: 2 thằng lên xe và ngủ một mạch. Đúng chỉ 1 cái chớt mắt nhá
TIẾP TỤC BÁO CÁO...
15h30', tại trường Nhân Văn cơ sở Đinh Tiên Hoàng...người đông ngịt...woa...mọi người mặc đồ đẹp thiệt, mấy người mặc đồ cử nhân cũng nhiều ghê... hoành tráng thiệt ..:P
Lần đầu tiên hắn thấy một woa...chị kia xinh mày nhỉ! Thôi bỏ qua những lời khen đó đi, khen gái Nhân Văn thiệt là thừa. hjhj
Chen chúc vào hội trường theo dõi… Một buổi lễ dài lê thê. Chờ đuối mới thấy giải tán. Mấy anh chị cùng khoa cuối cùng cũng lộ diện, mọi người rảo bước xuống sản D để thực hiện những pha tự sướng, ham hố cùng với người thân, bạn bè. Bước ra khỏi hội trường, thằng bạn hắn dường như để lạc hắn giữa biển người.
Cái mục đích tới đây để ham hố đã phá sản hoàn toàn… Hắn đứng chôn chân một chổ, nhìn mọi người xung quanh bủa vây lấy những người mà hẳn cứ nghĩ: “hắn thân thiết với họ và họ sẽ để ý, nhìn hắn, rồi cười với hắn một cái” hắn chỉ nghĩ như vậy thôi chứ không nói gì đến chuyện tiến tới và chộp cùng họ 1 tấm kỉ niệm. Những anh chị trong khoa… ôi! Họ không có 1 giây để kịp nhìn hắn…
TIẾP TỤC BÁO CÁO.
Hắn thấy thấm thía cái câu nói “cô đơn không phải là lúc bạn ở một mình, nhưng cô đơn thật sự là lúc bạn ở giữa một biển người mà vẫn thấy mình lạc lỏng, le loi”… Thôi! Nên chấm dứt sự đày đọa tại đây… hắn không có khả năng khiến người khác đến với mình và cũng không đủ tự tin đến để nói một lời “chúc mừng tốt nghiệp” với mấy anh chị. …
Quay đầu đi… hắn chấp nhận với buổi chiều thất bại.
Nhưng điều hắn sắp phát hiện ra sau đó mới thực tồi tệ để kết thúc 1 buổi chiều thê thảm.
Cuốn vở… ôi cuốn vở ghi 4 môn học của hắn…sao nó không nằm đúng vị trí thân thuộc của nó là trong chiếc cặp của hắn nhỉ? Choáng váng… Hắn cố lục tung trí nhớ xem “kẻ tẩu thoát” kia bằng cách gì có thể thoát khỏi cặp mình nhỉ? Vô vọng…
Đau khổ với cái ý nghĩ: rồi sắp tới mình lấy cái gì để học mà thi giữa kỳ đây, cuốn vở đó là tất cả những gì mình có…@.@’’
TIẾP TỤC BÁO CÁO VÀ HẾT.
Buổi cơm tối nhạt nhẽo… tâm trí hắn vấn cố tìm kiếm cuốn vở… nhớ lại những kiến thức mà hắn chép trong đó. Và hắn tự trách mình hậu đậu… Kìa! coi cái mặt khó coi của hắn từ lúc về nhà cho tới lúc lên giường kìa… chưa bao giờ bi thương đến thế!
Rồi hắn tự an ủi một ngày mệt mỏi của mình bằng một câu Kinh Thánh: “Đừng lo lắng về ngày mai, ngày mai cứ để ngày mai lo. Ngày nào có cái khổ của ngày ấy”. (Mt .6: 34)
Thế là hắn chìm vào giấc ngủ. khò.. khò…
MS:18
Nguyễn Hoàng Đức
Knh09