"Có 1 loài hoa vừa trôi vừa nở".
Đó là câu thơ, làm chúng tôi rất đỗi tò mò, để rồi đi tìm đọc thì tôi được biết loài hoa vừa trôi vừa nở ấy là Hoa Lục Bình. Một loài hoa mang màu Tím đượm buồn, trôi nổi trên những dòng sông, gần gũi thân thuộc với mỗi người đến bình dị, mà người ta phải sâu lắng lắm, lãng mạn lắm mới thấy hết vẻ đẹp của nó.
Hoa Lục bình chính là Hoa bèo Tây. Cùng mọc trên sông, trên nước nhưng Hoa Sen được trưng trên ban thờ ông bà, Hoa Súng được dùng làm thực phẩm và cắm chung với những loài hoa khác trong những bó hoa người ta dùng tặng nhau. Còn thân phận hoa Lục bình trôi dạt trên sông, mặc dù rất đẹp nhưng cánh hoa lại quá mong manh nên Lục bình không bao giờ được nâng niu cắm trong lẵng hoa, lọ hoa mà mãi mãi chịu kiếp bèo dạt, mây trôi.
Những cánh hoa nhìn xa lung linh như đuôi công, nhìn gần lại mong manh giập nát. Chỉ vài chục phút rời mặt nước, bông hoa đã héo rũ. Cảm giác thất vọng, buồn thảm đó đến tận bây giờ mình còn có thể nhớ được. Và dần dần, càng sống, mình càng nghiệm ra rằng trên đời có những vẻ đẹp ta chỉ có thể chiêm ngưỡng, không bao giờ có thể sở hữu…
"Có một loài hoa mang sắc tím
Thân bềnh bồng theo con nước đầy vơi
Không chân đứng trên quê hương trôi nổi
Nở chút cho đời những nụ triều khơi
Thân lục bình, em trôi trên sông lớn
Bán cho đời những trận thâu đêm
Ánh đèn khuya soi lạt màu hương phấn
Hương đồng quen dịu ngọt tiếng ca êm
Con nước lớn, ròng theo vòng nhật nguyệt
Em ngược xuôi trên dòng nộ cuồng lưu
Chút khát vọng được nhìn ra biển lớn
Chưa tròn mơ đã bèo dạt góc trời
Một chút xót có làm ta quay quắt
Ba mươi năm bỗng lạc một lối về
Cũng như em, thân lục bình không bám rễ
Cuộc lênh đênh xứ lạ vẫn lê thê
Lớp sóng phế hưng vùi đời lưu xứ
Đêm quê hương rào rạt ngọn thủy triều
Về đâu mãi một mảnh trời phiêu bạt
Bóng trăm năm thăm thẳm kín nỗi sầu
Có một loài hoa mênh mang sắc tím
Thân bồng bềnh theo con nước đầy vơi
Ta phong sương nghe chuyện người kỹ nữ
Thoáng bồi hồi trên quê mẹ mù khơi"
Đó là những vần thơ trong bài thơ "Hoa Tím Lục Bình" của nhà thơ Vũ Quên.
Bài thơ nói về thân phạn nổi trôi của người kĩ nữ, tài hoa bạc mệnh, nhưng sâu xa chẳng phải đó cũng là cuộc đời nổi trôi của mỗi người, trước sự sô đẩy của số phận ...
Còn đây là những vần thơ, của một nhà thơ nào đó tôi chưa tìm được quí danh, nhưng những vần thơ tác giả viết lên, thì ắc hẳn là một người con xa xứ, vẫn nhớ về quê hương với nhứng hình ảnh mộc mạc giản dị nhất
Lục bình ai thả trôi sông
Mà sao tím cả mấy dòng sông quê
Xa nhà xa mấy triền đê
Mà nghe thương nhớ lối về mênh mông
Ai về tìm lại khoảng sông
Có hoa tim tím hương đồng ngày xưa
Sông kia giờ vắng đò đưa
Hoa kia giờ đã lưa thưa không còn
Mẹ già giờ đã mỏi mòn
Sớm, trưa mong đợi tin con xa vời
Lục bình ơi, Lục bình ơi
Cho ta về lại khoảng trời yêu thương
Mình đã xa nhau trót nửa đời
Đã mòn con mắt ngóng về khơi
Đã ru điệu hát nghìn xưa ấy
Tình cũng theo mùa con nước trôi
Đám lục bình nở hoa tim tím
Theo gió về xa đến thưở nào
Xuân đã vơi rồi, xuân khép kín
Anh cũng như bèo, dạt phương nao?
Nhánh cây tình trổ nhiều lá mới
Lá vẫn phơi sầu trên nắng hanh
Một thuở nào xa anh đã tới
Rồi cũng vô tình như lá xanh
Con đường đá sỏi mình từng đi
Từng hẹn hò xưa, từng thầm thì
Tình chết rồi, đường rêu đã phủ
Một thoáng ngậm ngùi thương tiếc chi
...